Ngày Buồn Nhất Của Gia Đình Tôi Năm 2012
Chắc chắn mỗi gia đình đều có 1 nổi buồn riêng. Đối với nhà tôi đó là năm 2012 đã mất đi 1 người con – người anh trai. Nhà tôi có 3 chị em. Chị hai là Quách Thị Dân sinh năm 1991 (2011 đã lấy chồng ở cách nhà 8km). Anh Quách Văn Bình sinh năm 1992 và tôi. Tôi nhớ như in những ngày ấy dù tới nay đã 8 năm trôi qua.
Anh tôi là sinh viên năm 2 trường cao đẳng kỹ thuật Cao Thắng. Tháng 7 đang nghỉ hè nên lên lịch cùng các bạn ở chung phòng về nhà từng bạn 1 chơi. Vì năm sau là năm cuối rồi nên tranh thủ đi chơi xa chút. Thứ sáu ngày 20/07/2012 anh tôi và 1 anh tên Din, cũng là chồng tôi bây giờ. Đi xe Thị Tính bến xe Miền Đông về tới Long Hòa Khoảng 10h sáng. Về nhà ăn cơm trưa nghỉ ngơi, chiều chiều có 1 bạn tên Đỗ Hông Minh gần nhà vô nhà chơi, cũng học ở Sài Gòn về chơi. 3 người đi xuống suối sau nhà bắt cua.
Ngày tiếp theo
Sáng hôm sau thứ bảy 21/07 cũng 3 anh em đó lên kế hoạch vào đường kênh câu cá. Kênh đó dẫn nước từ Đồng Nai về hồ Dầu Tiếng rất dài và nhiều cá.
Tối hôm đó anh Din nói với Ba Mẹ tôi là về Bình Thuận có việc nên nhờ sáng mai đưa anh ra đón xe về.
Ngày định mệnh
Chủ nhật 22/07/2012 nhằm 04/06 âm lịch. Chỉ còn anh tôi và anh Minh tiếp tục đi câu ở đường kênh thôi. Hôm đó gia đình Cô 2 tôi vào nhà chơi nên hôm đó cũng vui và cô 2 ngủ lại nhà tôi. Khoảng 5h chiều tôi sao anh tôi chưa về? Tự nhiên ba của anh Minh chạy xuống nhà nói anh tôi bị té xuống nước. Cả nhà như đứng tim, Ba Mẹ tôi lật đật chạy vào, từ nhà tôi tới chỗ đó khoảng 7km. Anh 5 con cô Tư trước nhà thấy thế cũng chạy theo. Còn tôi với cô 2 ở nhà cũng không yên, lấy xe chạy theo mà đường hôm đó mưa rất trơn. Trong đầu tôi không nghĩ được gì cả cứ chạy và nói anh tôi không sao vì anh biết bơi mà.
Vào tới đó tôi thấy rất đông người, chị 2 tôi cũng tới đó vì nhà gần đó. Người ta không cho Ba Mẹ tôi lại gần, tôi cũng thế. Rồi người ta chở anh tôi đi đâu tôi cũng không biết, cứ nghĩ là đi bệnh viện thôi mà. Về nhà mới biết…… Tôi nhớ rất rõ lúc về là tôi chở chị tôi đang có thai 6 tháng và cô 2 về. Đường rất trơn, cũng tối rồi mà trong lòng vừa cầu nguyện vừa sợ té….
Buồn nào hơn
Về nhà chuẩn bị tang lễ cho anh…
Tối đó về tôi điện thoại cho anh Cường là bạn của anh, vì tôi chỉ có 1 số điện thoại của ảnh. Để soạn giúp đồ của anh để khâm liệm sớm. Sáng mai các anh đã chạy thật nhanh lên tới rồi.
Vấn đề của anh tôi sau này nghe kể lại rất nhiều người xuống lặn nhưng không tìm được. Đến khi anh Năm kế nhà lặn xuống mới tìm được anh. Có vài người coi nói anh tôi bị kéo bởi 3 người (tâm linh) vì khi xây kênh đó có nhiều người bị nạn.
Anh tôi biết bơi tại sao bị đuối được? Anh Minh kể anh tôi bị trượt chân té đập đầu phía sau và trượt dần xuống nước. Anh Minh cứ nghĩ anh tôi đùa, lâu quá sao chưa thấy lên. Không biết làm cách nào đành điện thoại về nhà ba mẹ anh Minh để cầu cứu.
Chỉ còn là kỷ niệm
Anh tôi từ nhỏ Ba Má gọi là Ku Đen. Nhưng lớn dần anh tôi không thích kêu vậy, muốn kêu tên thôi. Tính tình hơi kỳ, ví dụ như không chịu xe honda vì nói chạy ô nhiễm môi trường lắm. Để em gái hay hay mọi người chở vậy thôi. Có lần Ba tôi chở a đi mua xe đạp điện từ Thủ Dầu Một qua Chơn Thành nhưng không tìm được xe ưng ý. Đi học ở Sài Gòn mua 1 chiếc xe đạp. Có lần chạy từ đó về nhà tôi luôn, khoảng 80km đó. 7h tối về nhà Ba Má la quá trời, sáng hôm sau Ba tôi chở anh và xe đạp đi nữa đường xuống Sài Gòn.
Anh rất thích chụp hình nên có lén để dành tiền mua máy chụp hình. Sau này biết Ba Má cũng la rầy vì sót con ăn uống ít. Những tấm hình này cũng do anh chụp đó. Anh hay đi thiện nguyện, các công tác xã hội, giao lưu nên quen nhiều anh chị trường khác.
Có lần bị hạch ở sau gáy anh đi mổ 1 mình, không cho gia đình biết luôn. Sợ Ba Má lo lắng. Đi học thì không coppy bài bạn. Ăn uống thì có ly riêng hay tô riêng.
Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng
Sau việc của anh tôi thì tôi nhận ra hãy sống hãy yêu thương nhau như hôm nay là ngày cưới cùng. Ai biết ngày mai ra sau.
Ba Mẹ tôi phải mất 3, 4 năm khi nhắc lại anh tôi mới thôi nước mắt. Còn lúc mới Mẹ tôi cứ khóc hoài. Ba thì nhậu nhiều hơn, có khi nằm dưới nền nhà kiến bò lên cũng mặc kệ. Đứa con trai duy nhất mà, đứa con đứt ruột sinh ra…
Đó là những Ngày Buồn Nhất Của Gia Đình Tôi Năm 2012!